Thứ Ba, 9 tháng 11, 2010

Đau lòng nhìn cảnh bố đánh đập mẹ

Đau lòng nhìn cảnh bố đánh đập mẹ
Tôi không thể cầm lòng được mỗi khi nhìn những giọt nước mắt tủi hờn rơi trên mắt mẹ (Ảnh minh họa)
- Đời người phụ nữ, điều đau khổ nhất chính là có một người chồng không hiểu mình…


Cuộc đời của mẹ tôi là vậy!

Mẹ lấy bố khi mẹ 24 tuổi, cái tuổi ở quê người ta bảo là ế. Đám cưới diễn ra nhanh chóng vì ông bà bảo bố tôi hiền và khỏe mạnh, thế là đủ để xây dựng một gia đình. Thế nhưng, đâu có biết được một điều về người đàn ông thương vợ ấy lại là một người độc đoán.

Bố thương mẹ. Tôi không phủ nhận điều đó, thậm chí rất yêu thương. Ngày mẹ ốm vì triệt sản và chửa ngoài dạ con, bố chăm mẹ bằng gà tần ngải cứu, bằng tam thất hấp mật ong trứng gà, đấy là một điều mà không phải bất cứ người chồng nào cũng làm được.

Nhưng kiểu yêu thương của bố rất kì quặc. Bố không hiểu mẹ và không tin tưởng mỗi khi mẹ đi ra ngoài. Bố không thích mẹ gặp gỡ bạn bè, lớp mẹ họp lớp, bố cấm mẹ đi. Mẹ đi với bạn - những người bạn chung của bố mẹ và mỗi lần đi chơi về, bố đánh chửi, đuổi mẹ đi khỏi nhà... và không biết đã bao nhiêu lần như thế! Vì thế nên mỗi lần đi đâu, mẹ thường đưa tôi đi cùng hoặc nhờ tôi chở đi chứ không bao giờ dám đi một mình nữa.

Đau lòng nhìn cảnh bố đánh đập mẹ, Bạn trẻ - Cuộc sống, Bạo lực gia đình, chồng đánh vợ, hạnh phúc gia đình, ghen tuông, chuyện chồng vợ

Tôi thật sự bất lực đứng nhìn cảnh bố đánh đập, chửi mắng, đuổi mẹ ra khỏi nhà như vậy ư? (Ảnh minh họa)

Hè vừa rồi, lớp cũ của mẹ tổ chức đi Sầm Sơn nghỉ 2 ngày, bố cấm mẹ và không cho đi. Lúc ấy tôi cũng nghỉ hè về, thấy mẹ buồn vì bố không cho đi, tôi xin mãi, cuối cùng bố cũng đồng ‎cho mẹ con đi. nhưng rồi, một chuyện gần đây nhất đã khiến mẹ tôi rất buồn. Hôm ấy, mẹ đi thăm bạn ốm, rồi cùng đi ăn tối với bạn. Trong lúc đang ăn thì bố gọi điện liên tục bắt mẹ về nhà... vậy là mẹ lại vội vội vàng vàng bỏ dở bữa ăn với bạn để về nhà. Nhưng khi mẹ vừa về đến nhà thì bố lại đuổi mẹ đi, không cho vào nhà nữa...

Tôi không hiểu cái kiểu ghen tuông kì quái của bố. Những giọt nước mắt của mẹ đủ làm tôi đau vì thương mẹ. Mỗi lần về quê ít ngày, thấy bố mẹ cãi nhau, tôi bất lực và chỉ muốn trở lại trường ngay lập tức. Anh em tôi đã không làm được gì giúp mẹ, đã không khuyên được bố để bố tin tưởng mẹ hơn. Điều duy nhất tôi có thể làm từ trước đến nay là 2 lần mang về cho mẹ 2 cái giấy báo đỗ đại học với điểm số cao. Vậy thôi…

Mẹ bảo: "Chỉ cần mình mẹ chịu là đủ, các con không cần phải lo, lo mà học tốt để trả nợ cho mẹ thôi!". Tôi khóc vì thương mẹ quá! Gia đình cũng có những ngày hạnh phúc nhưng những lúc bố nổi máu ghen tuông như thế thì đúng là một sự bất hạnh!

Tôi không biết phải làm sao để giúp mẹ nữa? Cũng không biết nên làm thế nào để bố hiểu và thương mẹ hơn... Những trận đòn roi, những lần mắng chửi của bố, những lúc đuổi mẹ ra khỏi nhà... tôi không thể cầm lòng được mỗi khi nhìn những giọt nước mắt tủi hờn rơi trên mắt mẹ. Chẳng nhẽ... tôi thật sự bất lực đứng nhìn cảnh bố đánh đập, chửi mắng, đuổi mẹ ra khỏi nhà như vậy sao?

0 nhận xét:

Đăng nhận xét